"... nhưng tôi không trách game sex đã làm 'vấy bẩn' một chương trong cuộc đời mình vì suy cho cùng, đó cũng chỉ là sự tò mò nhất thời..."
Tôi chỉ là một đứa đã từng trượt Đại học và phải làm nghề bán CD sống qua ngày giữa cái đất Hà Nội “người khôn của khó”, bỏ mặc lại sau lưng quê cũ và cha mẹ già đang sống nhờ vài ba sào ruộng. Cái ngày quyết tâm bỏ học theo nghề “tay bắt đĩa trao” năm ấy, tôi cũng không ngờ rằng mình có đủ dũng khí để bán thứ luôn bị coi là “tệ nạn” - game hentai, hay như mọi người vẫn "nói tránh": Game 18+!
Chuyên mục “Đời sống”:
Dịch vụ mới chỉ có ở HÀ NỘI
Top 10 website bị chặn nhiều nhất
Hà Nội phát hiện 4 đầu lâu bị bêu nơi công cộng
Nhớ lại những ngày kinh doanh khốn khó lúc khởi nghiệp, quanh đi quẩn lại cả ngày chỉ bán được dăm ba đĩa, lại chẳng phải game, có lúc tôi nản và muốn bỏ nghề. Khách hàng thường đến quán săm soi danh sách một hồi rồi lại bỏ đi, thỉnh thoảng có người vào mua đĩa cài Windows chứ tuyệt nhiên chẳng đả động gì đến game...
Rồi một ngày nọ, cậu bạn tôi đến chơi cửa hàng. Nó cũng đi bán đĩa, chỉ khác là nó mở cửa hàng có nửa ngày vì còn đi học. Nhìn “hàng” của nó, tôi thèm khát biết bao: Điện thoại xịn, xe máy tốt, quần áo bảnh bao. Nuốt nước bọt, tôi hỏi nó bí quyết kinh doanh: “Sao mày mở quán có mấy tiếng mà ‘sung’ thế?”.
Thằng bạn cười phá lên và nói thầm vào tai tôi về mặt hàng đắt giá nó đang sở hữu.
Lạ lẫm lắm, và có phần hơi sợ sệt song tôi vẫn đánh liều đi làm những đĩa game “người lớn” mà theo lời thằng bạn, là “mỏ vàng”. Theo lời chỉ bảo của “ông bạn tốt”, cách dễ nhất để kiếm được game là tải từ trên mạng. Cái chính là chịu khó "cắm chuột" lấy game về máy, rồi cứ thế ghi ra CD mà bán là đã “thành nghề”, vốn liếng thì cũng chỉ cần chồng CD trắng, hàng tháng thêm phí internet là hết.
Lần đầu bước vào những trang web “có nguồn tải về”, trước mắt tôi toàn là những tựa game mà chỉ riêng vỏ ngoài cũng đã khiến một thằng trai mới lớn như tôi phải đỏ mặt, tim đập thình thịch, cổ họng khô khốc, lòng bàn tay click chuột túa mồ hôi như sợ ai bắt quả tang.
Chiếc đĩa đầu tiên xuất xưởng cùng mác “game người lớn” dấm dúi tận trang cuối cùng trong danh sách CD xuất hiện cùng sự hồi hộp xen lẫn day dứt của tôi.
Khách hàng đầu tiên cũng đã đến – một thanh niên trẻ. Xoay ngang lật dọc danh sách, mắt cậu ta dường như sáng lên khi lật đến trang cuối cùng. Chẳng ngại ngùng gì, cậu ta hỏi mua luôn tựa game ấy. Mặt nóng bừng, tôi vẫn cố gắng lấy đĩa đưa khách hàng đầu tiên. 15 nghìn đồng có được từ CD game đầu tiên, món tiền không lớn nhưng tôi biết, mình sẽ không thiếu những vị khách có "khẩu vị" tương tự!
Ngày qua ngày, các game tôi làm nhiều thêm, những trang ngập mác “hot, 18+” trong danh sách dày lên trông thấy và cũng không phải "ẩn mình" ở tận trang cuối mà đã dọn nhà lên ngay trang bìa. Lượng khách hàng đến quán cũng tăng chóng mặt. Cái thằng tôi cũng quên đi vẻ ngượng ngùng khi bán, trái lại, tôi còn đon đả mời chào như những ả bán thịt ngoài chợ.
Chính tôi cũng không thể tưởng tượng nổi những chiếc đĩa game tưởng chừng như “ai cũng dè bỉu” lại bán chạy đến thế, thậm chí cả phụ nữ cũng đôi lúc hỏi mua game dù không nhiều như các cậu choai choai...
Cuối tháng, nhìn số tiền trong tay, tôi vừa mừng vừa tự trách bản thân làm điều xấu. Nghĩ chán rồi, tôi lại tặc lưỡi: “Cũng chỉ là game thôi mà!”
Trong thời gian kinh doanh, tôi có quen một thằng nhóc tên Minh, vẫn học cấp 3, thỉnh thoảng lại nguyên cả balô sách vở chạy vào tìm đĩa game mới. Một hôm, cậu chàng ấp úng hỏi mua một trong những đĩa game sex tôi có. Không muốn bán cho một cậu học sinh còn non dại nhưng nó kì kèo riết quá, tôi cũng đành chấp nhận nhưng tự cảm thấy sẽ có điều gì đó không ổn.
Linh cảm của tôi trở thành sự thật. Chỉ một ngày sau khi Minh mang đĩa về nhà, tôi đã thấy một người đàn ông đưa nó đến với vẻ mặt hầm hầm tức giận. Tôi chẳng kịp giải thích một lời nào đã nhận được cái tát trời giáng từ ông ấy trong tiếng gằn giọng: “Mày đầu độc con tao hả? Tao báo công an thì mày tù mọt gông con ạ!”
Suốt mấy hôm liền, tôi sống trong nỗi sợ hãi vô bờ. Vừa sợ bị công an bắt, vừa lo tuyệt đường sinh nhai; càng nghĩ, tôi càng hoảng hốt. Có lúc tôi tự trách bản thân quá ngu xuẩn đi bán đĩa cho một thằng trẻ con, có lúc tự chửi bản thân đi bán “đồ cấm” để rồi giờ đây sống trong tủi nhục. Nhưng trên hết, tôi nghĩ đến cha mẹ ở quê, rồi đây ông bà sẽ ra sao khi biết con mình phải vào ngục, mang nỗi nhục không bao giờ rửa trôi.
Tôi đã khóc, 21 năm liền, có lẽ đó là lần đầu tiên trong đời, tôi khóc vì sợ hãi. Tôi đóng cửa sớm hơn mọi khi, lúc nào cũng ngong ngóng nhìn ra cửa để rồi giật thót mỗi khi có tiếng xe cảnh sát đi qua…
Thế nhưng, một tuần, hai tuần rồi một tháng qua đi, chẳng ai đến bắt tôi cả. Nhưng chẳng hiểu sao tôi không thể bán đĩa game nào nữa, khách hàng đến hỏi, tôi lại trả lời gọn lỏn:“Hết đĩa!”. Dần dà, chẳng mấy người ghé quán như trước nữa.
Không có tiền dư dả, nhưng tôi lại thấy lạc quan hơn trước. 3 tháng sau cái ngày định mệnh ấy, tôi đóng cửa hàng và dồn số tiền tiết kiệm được để đi luyện thi Đại học.
Giờ đây, tôi đang học Đại học và đi dạy thêm để kiếm tiền. Tiền kiếm được một tháng chẳng đáng bao nhiêu nhưng sao tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm đến thế. Nhưng tôi không trách game sex đã làm “vấy bẩn” một chương trong cuộc đời tôi vì suy cho cùng, đó cũng chỉ là sự tò mò nhất thời của những gamer, điều tôi học được từ chính những năm tháng buôn bán.
Theo GameK
game sex là game gì hả PTS ? hỏi coi có không chơi thu*? ! hehehe ! =))
ReplyDelete