"Tôi không phải là anh hùng. Tôi chỉ hành động như một người dân Iraq đã chứng kiến nỗi đau và máu chảy của quá nhiều người dân vô tội". VietNamNet giới thiệu bài viết của Muntazer al-Zaidi, một phóng viên Iraq vừa mới được thả tự do vào tuần trước sau khi lĩnh án tù 9 tháng vì đã ném giày vào cựu Tổng thống Mỹ George Bush tại một cuộc họp báo.
Tôi đã tự do. Nhưng đất nước tôi vẫn là một tù nhân của chiến tranh. Có quá nhiều lời bàn tán về hành động và người thực hiện hành động đó, về anh hùng và hành động anh hùng, về biểu tượng và hành động mang tính biểu tượng. Nhưng đơn giản, tôi xin trả lời: cái thúc giục tôi làm như vậy là vì sự bất công đang đè nặng lên dân tộc tôi và vì những kẻ chiếm đóng đã muốn làm nhục tổ quốc tôi khi muốn đạp nó dưới gót giày của họ.
Những năm qua, hơn 1 triệu người đã ngã xuống vì những viên đạn của sự xâm lăng và Iraq bây giờ có tới hơn 5 triệu trẻ mồ côi, 1 triệu góa phụ và hàng trăm nghìn người bị thương tật. Nhiều triệu người khác rơi vào cảnh mất nhà cửa.
Muntazer al-Zaidi khi ném giày vào cựu Tổng thống Bush
Chúng tôi đã từng là một đất nước nơi mà những người Ảrập, người Turk, người Kurd, Assyry, Sabea, Yazid chia sẻ với nhau những mẩu bánh mỳ. Và người Shia đứng cùng với người Sunni để cùng cầu nguyện. Người Hồi giáo kỷ niệm ngày Chúa ra đời với người công giáo. Điều này đã xảy ra cho dù chúng tôi phải chịu đói khát vì lệnh trừng phạt trong hơn một thập kỷ.
Sự kiên nhẫn và đoàn kết không giúp chúng tôi quên được sự áp bức. Nhưng sự xâm lăng đã chia rẽ tình anh em, chia rẽ những người hàng xóm. Nó biến những ngôi nhà của chúng tôi thành những nhà tang lễ.
Tôi không phải là một anh hùng. Nhưng tôi có quan điểm của mình. Tôi có chỗ đứng. Tôi cảm thấy bẽ mặt khi nhìn thấy đất nước mình bị hạ nhục, nhìn thấy Baghdad bốc cháy, và dân tộc tôi bị giết. Hàng nghìn bức tranh thê thảm còn in trong đầu tôi, khiến cho tôi trở thành một kẻ đối đầu. Vụ xì căng đan tại nhà tù Abu Ghraib. Thảm sát Falluja, Najaf, Haditha, Sadr City, Barsa, Diyala, Mosul, Tal Afar, và từng tấc đất đang chảy máu của chúng tôi. Tôi đã đi khắp những vùng đất đang nóng rẫy lên và nhìn tận mắt nỗi đau của các nạn nhân, và nghe tận tai tiếng thét của những đứa trẻ mồ côi và những người bị mất người thân. Và một cảm giác xấu hổ đã ám ảnh tôi bởi vì tôi bất lực.
Ngay khi tôi kết thúc nhiệm vụ hàng ngày của tôi là đưa tin về những thảm họa, khi tôi rũ sạch khỏi áo mình bụi từ những ngôi nhà bị tàn phá của người Iraq hay máu của người dân, tôi đã nghiến răng lại và hứa với những nạn nhân đó, lời hứa của sự báo thù.
Khi cơ hội đến, tôi đã chớp lấy nó.
Tôi làm điều đó vì từng giọt máu vô tội đã đổ xuống trong cuộc chiếm đóng này, vì mỗi tiếng thét của người mẹ mất con mất chồng, vì mỗi tiếng rên rỉ của một đứa trẻ mồ côi, sự đau đớn của nạn nhân bị hiếp dâm và vì giọt nước mắt của những đứa trẻ.
Tôi nói với những người chỉ trích tôi rằng: ông có biết rằng chiếc giày mà tôi ném đó đã bước qua bao nhiêu ngôi nhà bị phá huỷ rồi không? Đã bao nhiêu lần nó bước qua máu của những người vô tội? Chiếc giày đó có thể là một lời đáp thích đáng khi mà mọi giá trị khác đã bị xâm phạm.
Khi tôi ném giày vào mặt kẻ phạm tội, George Bush, tôi muốn thể hiện sự phản đối của tôi đối với những lời nói dối của ông ấy, sự chiếm đóng của ông ấy lên đất nước tôi, và giết hại dân tộc tôi. Tôi phản đối việc ông ta cướp bóc tài sản của đất nước tôi, phá huỷ hạ tầng của nó.
Nếu tôi đã làm sai đạo đức nghề báo một cách vô tình, tôi xin lỗi. Tất cả những gì tôi muốn là thể hiện cảm xúc của một công dân có lương tâm khi nhìn thấy tổ quốc của anh ta đang bị báng bổ mỗi ngày. Khi phải sống dưới ách xâm lược, kỹ năng nghề nghiệp không thể quan trọng hơn tiếng nói của lòng yêu nước. Và nếu lòng yêu nước cần phải được thể hiện thì kỹ năng nghề nghiệp phải hướng theo lòng yêu nước này.
Tôi không làm vậy để tên tôi có thể đi vào lịch sử hay vì lợi ích vật chất. Tất cả những gì tôi muốn làm là bảo vệ đất nước tôi.
-
anh3ngơ cóp và đổi title theo vietnamnet (theo The Guardian)
0 nhận xét :
Post a Comment
♦ Mời bạn gửi Nhận xét của mình. Bạn có thể nhận xét bằng cách chọnComment as là Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Bạn vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
♦ Bấm vào Đăng ký qua email [Subscribe by email] để đăng ký theo dõi nhận xét của bài này.
♦ Các bạn tự chịu trách nhiệm với Nhận xét của mình. Nhận xét của bạn cho biết Bạn là ai? Là người như thế nào?.